Truyện Ngắn: Ta Đã Bỏ Lỡ Nhau Từ Những Ngày Trẻ Dại. Tác giả: Nhành Hoa Dại Phần 3

 Phần 3: Ngồi với nhau khi đi học thêm.

 

Năm lớp bảy...

 

Hồi ấy, các bạn trong lớp ai cũng phải học thêm hết. Cô cũng đâu ngoại lệ. Nhớ lần đầu cô chú ý đến cậu là vì cô và cậu đều đeo chiếc cặp chéo có màu xanh lá. Chỉ khác là của cô có chấm bi còn của cậu thì không. Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng bước vào lớp. Ngày ấy cậu có một chiều cao đáng ngưỡng mộ. Bọn con gái mê cậu vì chiều cao ấy. Không những thế cậu còn học giỏi nữa. Cậu mang vẻ lạnh lùng đó đến với tất cả lũ con gái trong lớp trừ cô.

 

Đối với cô, cậu không những không lạnh lùng mà lại có chút hài hước và không nghiêm túc. Năm lớp bảy, cậu xoá nhoà đi khoảng cách ấy. Hồi đó, chẳng hiểu sao lúc đi học vật lý cậu lại chuyển lên bàn đầu ngồi với cô. Theo cô nghĩ chắc là vì cậu hay nói chuyện nên thầy mới chuyển lên. Cậu bị ngồi giữa cô với một bạn nữ khác. Bạn nữ này thì vừa đẹp vừa dễ thương. Nhưng bạn này sẽ không thích cậu ấy đâu vì bạn đã có người trong lòng rồi.

 

Lúc mới ngồi thì cô cũng ngại ngùng chẳng dám nói gì hết. Còn cậu cứ chăm chú nhìn cô. Thật ra cậu đã học thêm hết từ hè rồi. Những lúc như vầy cậu chỉ học để cho có thôi vì kiến thức đã được cậu nắm chắc chắn trong tay rồi. Biết cậu giỏi nên cô bạn bên cạnh cũng hỏi bài cậu. Được nước bạn bên cạnh hỏi đúng chỗ cô cũng không hiểu  nên quay qua hỏi cậu luôn.

 

"Ê cái này làm như thế nào vậy. Khó quá chỉ hộ với nha."

 

Cậu nhìn cô cười cười và chăm chú giảng cho cô trước:

 

"Đầu tiên lấy thước kẻ đo độ nè. Sau đó đọc đề xem căn khoảng bao nhiêu rồi kẻ nét đứt qua thôi...."

 

Cô nghe cậu giảng một hồi thì cũng nghiệm ra. Cô bắt đầu làm. Sau khi làm xong thì cô hỏi cậu:

 

"Cái này vẽ xong rồi nhìn có đúng không?"

 

Cậu nhìn qua và nói:

 

"Đúng rồi đó."

 

Cô trả lời:

 

"Cảm ơn nha."

 

Trong một lần khảo bài thầy gọi cô lên bảng. Cô run run bước lên còn cậu ở dưới cứ cười như được mùa. Cô tức lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Cô vẽ xong bài làm thì bất giác quay xuống hỏi cậu:

 

"Ê cái này làm có đúng không?"

 

Cậu cười cười và lắc đầu. Vì chẳng chắc chắn nên cô cứ đứng ở đó mãi đến khi thầy bảo:

 

"Em làm đúng rồi về chỗ đi em."

 

Cô chạy về và đánh nhẹ vào tay cậu. Ngày học hôm đó. Cậu vẫn chỉ bài cho cô. Cậu giảng lại những chỗ cô chưa chắc chắn và còn ghi chú vào từng mục nữa. Cực kì dễ hiểu luôn.

 

Trong một lần cô đến lớp sớm và nghe được tiếng xì xào của bọn con gái:

 

"Tại sao lại thích nó chứ. Nó có cái gì hơn mình đâu."

 

Những ánh mắt sắc lẹm cứ thế chĩa vào cô. Cô sợ hãi nên mỗi khi ngồi bên cậu bản thân cũng phải tự có khoảng cách chứ không được như lúc trước nữa.

 

Cô ngồi xa cậu hơn. Ánh mắt ít chạm vào mắt cậu hơn. Cô đổi hướng nhìn và cũng bắt đầu ít hỏi bài cậu hơn. Nhưng cậu vẫn thế, vẫn ân cần giảng bài cho cô. Vẫn ghi chú những điều khiến cô khó khăn và thắc mắc. Cô nhận lấy trong sự xấu hổ vì ai cũng bàn tán về cô.

 

Cô nghe phong phanh đâu đó. Cậu đã xin thầy để được lên ngồi gần cô. Những tin đồn cứ thế nhiều lên, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Giống như kiểu cô đã cướp mất trái tim của cậu ấy. Mấy bạn gái ghét cô ra mặt luôn và luôn nhìn cô và không ngừng chỉ trỏ. Cô chỉ biết im lặng vì không ai đứng về phía cô cả.

 

Lúc đi học văn. Cô cho một đề văn và bảo cả lớp viết. Văn là sở trường của cô. Cô có thể phiêu du theo những con chữ bay bổng trong thời gian rất ngắn. Cô viết xong sớm nhất và nộp bài cho cô giáo. Tất nhiên thứ cô nhận lại chính là lời khen:

 

"Em làm bài nhanh và tốt lắm. Bài viết rất hay và đáp ứng được những yêu cầu của cô. Cả lớp hãy cho bạn một tràng pháo tay đi."

 

Ai cũng vỗ tay. Trong đó có cả cậu. Cuối giờ cậu ở cuối lớp gọi cô:

 

"Cho mượn quyển vở để tham khảo nhé."

 

Cô boăn khoăn một chút nhưng vẫn quyết định đưa cho cậu và nói:

 

"Vở đây cậu xem đi."

 

Cậu nhận lấy quyển vở với điệu cười ngại ngùng. Sau khi cậu đọc xong và trả vở lại cho cô kèm lời nói:

 

"Cảm ơn nha."

 

Cậu vội bước đi trông rất mắc cười. Nụ cười tươi vẫn đang ở trên đôi môi cậu.

 

Cô cũng nhận lại vở và cất vào cặp để đi về. Cậu ấy đúng là cũng có chút dễ thương chứ không hẳn là người chỉ thích trêu cô thôi. Lúc nào cũng ân cần và ăn nói rất nhỏ nhẹ. Cậu rất thích ghẹo cô, lâu lâu thì vỗ nhẹ vào đầu cô giống như đang vuốt tóc cho cô vậy á. Ngày nào khi đi qua cô cậu cũng như vậy nên cô chuyển từ bực mình sang mềm lòng lúc nào không hay.

 

Không hiểu sao một thời gian sau, cậu lại không trêu cô nữa. Không dịu dàng với cô nữa. Lại cách xa cô nhiều hơn. Cậu không đi cùng đường để gõ nhẹ vào đầu cô và nói đi nhanh lên nữa. Mỗi sáng thức dậy, cậu không lấy vở của cô để cô đuổi theo bạt mạng nữa. Chẳng biết cậu đang bị cái gì? Cô cũng kệ, thiếu mấy cái này thì cô vẫn bình thường. Hơi đâu mà để ý tới làm chi. Tự nhiên lại thấy bình yên lạ. Nếu có bài khó thì cô sẽ hỏi một bạn nữ học cực kỳ giỏi cô mới kết thân.

 

Vì ngày ấy, khi chơi với cậu thì rất áp lực. Cậu học giỏi như vậy, đẹp trai như vậy. Sự ân cần, để ý của cậu khiến rất nhiều người con gái khác ao ước. Mà tụi con gái chính vì thế mà lúc nào cũng nói đủ mọi thứ xấu  về cô. Nên cách cậu làm khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều.

 

 

Nghe vô tâm thế nhỉ. Nhưng biết sao bây giờ đây cậu tự tránh xa cô mà. Từ ngày như vậy mọi sự bàn tán về cô ít đi hẳn. Đời vẫn vui, trời vẫn xanh và lòng cô chỉ có một chút gợn buồn.

 

23:15-26/1/2023

NHÀNH HOA DẠI🌼🌿

 

 

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến